Càng lớn càng cô đơn, càng lớn càng muốn thu mình lại và càng lớn càng thấm nhuần những khổ sở, hoài niệm những ngọt bùi…!
Trưởng thành và rồi con người ta lại bắt đầu bước những bước chậm lại so với nhịp sống thường ngày, chẳng còn háo hức, chẳng còn nồng nhiệt như những cô cậu bé ngày nào nữa.
Sau những năm tháng mệt nhoài với cuộc đời, giờ đây ta lại muốn có một cuộc sống trầm lặng hơn.Đôi khi như một kẻ tự kỷ, ngắm nhìn những giọt cà phê rơi rồi trong một phút giây ngớ ngẩn nào đó, khuấy ly cà phê xế chiều, thấy mọi muồn phiền như bay theo mùi hương cà phê xa tít. Rồi lại tự mình tránh xa những bản nhạc sôi động, đắm chìm trong những bản tình ca buồn ở một xó nhỏ nào đó, dựa đầu vào góc tường lạnh đầy mùi cũ kỹ.
Là ta trưởng thành để chẳng còn được phép làm những điều trẻ dại, chẳng còn những năm tháng của tuổi thanh xuân sống hết mình với mọi thứ, chẳng thể nào mua được mà cũng chẳng ai có thể trả lại cho ta. Ta hoài niệm về những chiều mưa bay đứng trước cổng trường lặng lẽ chờ ai đó.
Ta nhớ nhung những tháng năm say mê khi thấy nụ cười đầy nắng của ai đó. Ta chìm đắm trong những phút giây vô tư cùng ai đó chuyện trò. Và cả những bức thư đầy sắc màu của tuổi trẻ.
Càng lớn, các mối quan hệ càng nhiều nhưng vì đâu cô đơn lại cứ thể trở thành người bạn thân thiết với ta vào mỗi đêm. Những đêm mưa buồn lặng nghe tiếng tí tách rơi, ta lại thèm được một cái nắm tay đầy hơi ấm, thèm những giọt nước mắt nỏng hổi rơi trên gò má, thèm được mặn nồng trong bờ môi mềm mại, thèm được đùa giỡn, thèm được vu vơ. Và rồi ta nhận ra đó là cảm giác thèm yêu thèm được quan tâm.
Càng lớn con người ta càng trở nên hoài niệm, thích tìm về chốn cũ, với gia đình, với những đêm sáng trăng trải chiếu ngoài hiên quây quần chuyện trò, nhớ những hôm giao thừa pháo rộn khắp nơi, nhớ cả cô em gái nhỏ hay bị bắt nạt, nhớ mẹ hiền với món ăn ngon, nhớ người cha già khó tính mà thương con, nhớ ông bà nội hiền hòa nhóm nhém miếng trầu cay, nhớ món bánh chưng ông ngoại làm cho cháu, nhớ cả đàn em nước mắt tem nhem.
Càng lớn càng cô đơn, càng lớn càng muốn thu mình lại và càng lớn càng thấm nhuần những khổ sở, hoài niệm những ngọt bùi…!
Đặt quảng cáo của bạn ở đây
COMMENTS